Mẹ Thương can thiệp con tăng động giảm chú ý tại nhà tiến bộ vượt bậc

Tác giả
avatar
Team Mẹ Việt
Cập nhật:16/07/2025
86 phút đọc

Xin chào ba mẹ, có phải đã có những lúc ba mẹ cảm thấy mình như một cánh buồm nhỏ giữa biển lớn. Loay hoay giữa công việc, trách nhiệm, và những trăn trở về đứa con bé bỏng khác hẳn với những đứa trẻ bình thường.
Gọi không quay đầu, nhìn mẹ mà như không thấy. Chạy, la hét, lao đầu về phía trước mà không biết nguy hiểm và những đêm dài bé nghiến răng, bịt tai, trốn chạy cả giấc ngủ bình yên. Ba mẹ muốn giúp con, nhưng…cũng có những lúc cảm thấy bất lực, không biết làm cách nào.

Hôm nay, Mẹ Việt cùng mời ba mẹ ngồi lại – không phải để kể về một phương pháp hay lý thuyết giáo dục nào. Mà để nghe câu chuyện của một người mẹ. Một người mẹ đã từng sợ hãi, hoang mang, bế tắc vì những bất thường của con. Và mẹ đã chọn cách hành động để giúp con, chọn học hỏi, chọn đồng hành – và quan trọng hơn cả: Mẹ đã chọn không bỏ cuộc, không buông tay.

Khách mời đặc biệt ngày hôm nay, Mẹ Thương – và bé Thiện Nhân là minh chứng rằng: Khi ba mẹ thay đổi, khi tình yêu đi cùng tri thức và sự can thiệp đúng đắn, bất cứ đứa trẻ nào cũng có cơ hội tỏa sáng rực rỡ theo cách của mình. Và bây giờ, chúng ta hãy cùng lắng nghe câu chuyện của mẹ Thương – một hành trình đầy gian nan, có nụ cười có nước mắt và cả niềm tin ba mẹ nhé.

Ba mẹ muốn làm bài kiểm tra đánh giá tình trạng chậm nói cho con; Tư vấn cách can thiệp cho con tại nhà; hỗ trợ về sách, thẻ học, giáo cụ học tập… Liên hệ ngay với Mẹ Việt qua hotline 035 227 5339 hoặc để lại tin nhắn dưới bài này. Tham gia cộng đồng Mẹ Việt – Trẻ Chậm Nói để nhận được các hướng dẫn dạy trẻ chậm nói hàng tuần. THAM GIA NGAY.

Đôi nét về khách mời

Hỏi: Xin chào mẹ Thương, trước tiên em có thể giới thiệu đôi nét về bản thân và bé nhà mình để các ba mẹ được biết nhé! 

Mẹ Thương: Em tên là Hoàng Thị Thương mẹ của bé Thiện Nhân bé 43 tháng tuổi, mẹ đang học tham gia lớp can thiệp chậm nói chuyên sâu của Mẹ Việt MVK44.2, đang ở Đồng Nai - Việt nam.

Những biểu hiện bất thường

Hỏi: Cảm ơn mẹ Thương. Thời điểm nào em phát hiện con có những dấu hiệu chậm nói? Những biểu hiện nổi bật khi đó là như thế nào em?

Mẹ Thương: Nếu mà phát hiện chậm nói là là lúc con em 2 tuổi ấy là em phát hiện là bé chậm nói. 

Nhưng mà lúc đó có đưa bé đi khám ở Nhi đồng 2 Sài Gòn. Lúc đó con mới có 2 tuổi thôi nên bác sĩ chưa dám kết luận là bé chậm nói hay là rối loạn tăng động tự kỷ hay gì đấy. Người ta chỉ duyệt vào trong hồ sơ là bé bị chậm nói đơn thuần với lại hơi lăng xăng thôi. Và hẹn về, 3 tháng sau quay lại thôi.

Em cũng nghĩ là chắc có nhiều người nghĩ như em. Bé chậm nói 2 tuổi thì cũng là bình thường, chắc nhỏ chưa biết gì nên không quan tâm mấy tới cái vấn đề đấy. Cứ nghĩ là thôi chắc thời gian nữa bé nói. 

Nhưng mà tới lúc 3 tuổi là em thấy bé có nhiều dấu hiệu tăng động giảm chú ý này, lăng xăng này, gọi không quay lại này. Bé chậm nói bé chỉ nói được một số từ đơn và một số từ đôi. Bé có nhiều rối loạn giác quan riêng nữa. Lúc đó em lại đưa bé đi tới trung tâm dành cho bé tự kỷ để test thử thì mới phát hiện ra là bé bị chậm nói, rối loạn ngôn ngữ bị thoái lui tăng động giảm chú ý. Dạ là lúc gần 3 tuổi đó.

Mẹ đã từng tin từ từ con lớn rồi nói…

Hỏi: Vì sao thời điểm phát hiện con chậm nói em ko can thiệp ngay cho con vậy em? 

Mẹ Thương: À tại vì 2 tuổi ấy là cái mức tuổi người ta nghĩ là còn quá sớm. Nhiều bé là chưa biết gì đâu. Có nhiều bé hồi xưa ông bà thường nói là 3 tuổi 4 tuổi mới nói. Nên em cũng bị tác động của những người xung quanh, cứ nghĩ lúc 2 tuổi con em bị như vậy á. Em cũng nghĩ là chắc nó chậm nói bình thường thôi, cũng chả có gì đâu. Tại vì nó mới 2 tuổi nó biết gì đâu, nên không có can thiệp vào thời điểm đấy. 

Em tham gia vào lớp của Mẹ Việt lúc 2 tuổi là em đã bắt đầu thấy con có những cái biểu hiện. Mình hi vọng rằng khi con lớn lên thì con sẽ không còn những cái biểu hiện đó nữa. Mình đang chờ đợi có một cái phép màu xảy ra đó cô. Em cũng nghĩ là thôi chắc con mình nó không được như con người ta thì từ từ nó nói thôi. Nhưng mà mãi con vẫn không có nói tới 3 tuổi em mới hoảng, mới đưa bé đi can thiệp.

3 tuổi mẹ hoảng hốt khi thấy con “vô tri, vô giác”

Hỏi: Rồi sau đó thế nào em? Khi nào thì em quyết tâm can thiệp đồng hành cùng con? Và yếu tố nào đã giúp em có được quyết tâm đó. Em có phải trải qua những áp lực về tâm lý nào không em có thể chia sẻ để các mẹ hiểu hơn về câu chuyện của em nhé.

Mẹ Thương: Lúc 3 tuổi là con gọi không quay lại, con tập trung tivi điện thoại quá nhiều. Con nói tiếng anh quá nhiều, con nói nhí nhố tiếng nói nói tào lao ấy.

Con em bị tăng động, giảm chú ý, không tập trung vào bất kỳ vấn đề gì. Con không thể nhìn mẹ quá 2 giây. Ngoài ra, con còn có những biểu hiện như nghiến răng, hay bịt miệng hoặc bịt tai lại. Hồi đầu, con còn rất sợ những tiếng động lớn, ví dụ như tiếng máy sấy tóc.

Con không nghe lời, khi được nhắc nhở thì thường gào thét. Con chỉ làm theo ý mình, không hợp tác, không tương tác với ai.

Đỉnh điểm là vào thời gian con bị tai nạn. Lúc đó, bé đang học mầm non. Trước tai nạn, con đã biết làm một số việc cơ bản như đi vệ sinh. Nhưng sau khi ở nhà hai tháng để phục hồi, con như biến thành một đứa trẻ hoàn toàn khác – gần như không còn biết gì nữa.

Vì ở nhà với ông bà, bé được nuông chiều từ A đến Z, không phải động tay vào bất kỳ việc gì. Lúc đó, em thật sự rất sợ. Em thấy con mình như trở thành một đứa trẻ vô tri, vô giác.

Con chỉ nói được vài từ đơn. Từ đôi thì bập bẹ, thỉnh thoảng lắm mới nói được câu ba chữ. Mà khoảng cách giữa các lần nói như vậy thì rất lâu. Những biểu hiện của con lúc đó là quá rõ ràng.

Thực ra, em đã biết đến các lớp can thiệp từ khi con 2 tuổi. Nhưng vì bị áp lực từ lời nói của gia đình, của chồng và xã hội xung quanh – ai cũng nói qua nói lại – nên em chưa tham gia.

Mãi đến khi con lên 3 tuổi, em mới quyết định tham gia, và lúc đó chỉ có một mình em cùng con học. Em đã nhận ra vấn đề của con từ khi 2 tuổi, nhưng lúc ấy em cứ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ tự cải thiện khi con lớn lên.

Khi con không được can thiệp đúng cách, các biểu hiện và hành vi của con không những không mất đi mà còn ngày càng trở nên trầm trọng hơn. Và đó chính là thời điểm mà, với bản năng của một người mẹ, em cảm nhận rất rõ rằng mình không thể để con phát triển như vậy được.

Bởi vì nếu không có sự can thiệp từ chính em, con có thể sẽ trở thành một đứa trẻ vô tri, vô giác. Lúc đó, chính những kiến thức mà em đã được học trong buổi khai mở cùng cô Thuần – khi biết đến Mẹ Việt lúc con được 2 tuổi – đã giúp em đưa ra quyết định: Em cần phải bắt tay vào can thiệp cho con ngay.

Sau khi con lên 3 tuổi, em quay trở lại và đồng hành cùng Mẹ Việt. Khi biết con đang gặp phải những khó khăn như vậy, em đứng trước hai lựa chọn: hoặc là cho con đi học can thiệp ở trung tâm, hoặc là em sẽ tự học để can thiệp cho con tại nhà.

Ba mẹ hãy liên hệ ngay với Mẹ Việt tại Fanpage Mẹ Việt – Can thiệp chậm nói cho trẻ, Hotline: 035 227 5339 để được tư vấn cách can thiệp hiệu quả cho con nhé.

Động lực mẹ tự quyết tâm can thiệp cho con

Hỏi: Chị hiểu rằng để đi đến quyết định can thiệp cho con khi bé 3 tuổi là một quá trình đầy trăn trở. Những áp lực từ sự so sánh với bạn bè đồng trang lứa, áp lực từ gia đình và cả gánh nặng tài chính chắc chắn không dễ dàng gì. Những điều chị rất trân trọng là em đã không bỏ cuộc, ngược lại, em đã lựa chọn đồng hành cùng con bằng tất cả sự yêu thương và nghị lực. Câu chuyện của em sẽ là lời nhắn nhủ mạnh mẽ đến các ba mẹ rằng: chỉ cần mình quyết tâm và thật sự vì con, con sẽ có cơ hội để phát triển tốt nhất theo cách riêng của mình.

Em đã biết đến Mẹ Việt như thế nào và điều gì đã thôi thúc em quyết định đồng hành cùng Mẹ Việt để can thiệp cho con? 

Mẹ Thương: Thật ra ban đầu, điều đầu tiên em nghĩ đến là sẽ đưa con đến một trung tâm dành riêng cho trẻ tự kỷ – chắc chắn là vậy. Nhưng đồng thời, em cũng nhắn tin với cô Vân. Hình như lúc đó cô Vân là người chủ động nhắn tin trước cho em – chắc do hai cô trò biết nhau qua Facebook.

Hồi ấy, em có đăng một status nào đó, cô Vân vào thả tim rồi sau đó nhắn tin hỏi thăm em qua Zalo. Một mặt, em vẫn liên hệ với cô Vân. Mặt khác, em cũng đưa bé đến một trung tâm khá nổi tiếng tại Biên Hòa – cách nhà em mấy chục cây số. Gần nhà em cũng có 3 trung tâm can thiệp, nhưng em không chọn gửi con ở đó.

Và khi em cho con đi khám, nhận được kết quả rõ ràng. Lúc ấy em càng chắc chắn hơn rằng mình cần phải có một lựa chọn đúng đắn và lâu dài cho hành trình đồng hành cùng con.

Việc đầu tiên em nghĩ tới khi muốn can thiệp cho con, đó là sáng sớm phải chạy xe lên trung tâm. Nhưng nếu làm vậy thì em sẽ không thể kịp giờ làm. Vì vậy, em từng suy nghĩ đến việc sẽ lên đó ở hẳn, bỏ công việc hiện tại, thuê trọ để đồng hành cùng con trong vòng một năm.

Tuy nhiên, khi cân nhắc đến chi phí, em nhận ra điều đó không khả thi – vì lúc ấy chỉ có một mình em. Khi em quyết định muốn can thiệp cho con, thì cả gia đình và chồng đều không ủng hộ. Họ không quan tâm, không đến thăm, không hỗ trợ, cũng không chấp nhận bất kỳ kế hoạch nào của em.

Em bắt đầu suy nghĩ về mặt kinh tế. Nếu lên đó rồi đi làm thêm, thì cũng khó có thể đủ cho nhu cầu cuộc sống của hai mẹ con. Việc can thiệp mỗi tháng đã tốn từ 5 đến 7 triệu đồng, chưa kể tiền ăn uống, tiền phòng trọ và các chi phí phát sinh khác. Tính ra mỗi tháng em phải kiếm được hơn mười triệu mới đủ chi trả – điều đó là không khả thi vào thời điểm đó.

Khi thấy không có phương án nào ổn thỏa, em đã nhắn tin cho cô Vân. Cô luôn động viên, quan tâm, an ủi em rất nhiều. Cuối cùng, em đã quyết tâm tham gia chương trình của Mẹ Việt, chọn cách ở lại quê nhà để vừa làm việc, vừa học cách can thiệp cho con tại nhà.

Hiện tại, công việc của em cũng khá ổn định, có thể lo cho con được. Em quyết tâm học tập nghiêm túc cùng với cô Vân và các cô trong Mẹ Việt. Điều đó vừa giúp em có kiến thức, vừa giúp con được hỗ trợ đúng cách – tiện cả đôi đường.

Thật ra, nếu đưa con lên thành phố thì môi trường xa lạ, cuộc sống khó khăn, hai mẹ con có thể không thích nghi được. Nên em quyết định phải học – vì bây giờ không học thì không kịp nữa. Biểu hiện của con đã quá rõ ràng. Dù con có đi học mầm non, thì vốn từ vựng cũng không cải thiện được. Tình trạng lăng xăng, mất kiểm soát của con cũng không hề giảm. Thậm chí, càng ngày em càng thấy con có xu hướng thoái lui trong phát triển.

Nói thẳng với cô là, bé Thiện Nhân vốn là một em bé rất thông minh. Khi chưa xem tivi hay điện thoại nhiều, bé có những biểu hiện phát triển rất tốt.

Lúc mới 5 tháng rưỡi, bé đã nói được từ đơn. Ví dụ, khi thấy con tắc kè, bé có thể nói “tắc kè”. Đến 7 tháng, bé đã bắt đầu bập bẹ được một số âm cơ bản như “ba”, “mama”, “papa” – những dấu hiệu phát triển ngôn ngữ bình thường ở trẻ nhỏ. Ngoài ra, bé cũng có thể thực hiện các động tác như vỗ tay hoan hô hay nói được những từ đơn giản như “con cò”, “con bò”.

Tuy nhiên, sau một thời gian, khi bé xem tivi và điện thoại quá nhiều – đặc biệt là trong giai đoạn em bắt đầu đi làm và để con ở nhà cho ông bà trông – thì bé bắt đầu có dấu hiệu thụt lùi. Việc ở với ông bà khiến bé bị thoái lui rõ rệt, và sự thoái lui này rất nghiêm trọng.

Chính vì vậy, em đã quyết tâm tham gia chương trình Mẹ Việt để đồng hành cùng cô Vân trong hành trình hỗ trợ con.

Em cũng gặp không ít khó khăn. Nếu muốn cho con đi học can thiệp tại trung tâm thì lại vướng vấn đề vị trí địa lý không thuận lợi, phải đưa bé đi xa, thuê trọ, rất tốn kém. Không chỉ chi phí, mà bản thân em cũng không chắc hiệu quả có đến hay không? Vì hành trình can thiệp không phải là chuyện một hai tháng, mà thường kéo dài từ 2 đến 3 năm mới thấy con ổn định, nhất là khi cần can thiệp tích cực và con có sự tiến bộ đều đặn.

Chính vì thế, với những ba mẹ không có đủ điều kiện để đưa con đi học can thiệp bên ngoài, thì việc ba mẹ tự học và tự can thiệp tại nhà sẽ là một phương án rất thiết thực. Cách làm này giúp ba mẹ vừa duy trì được các sinh hoạt hiện tại, vừa chủ động đồng hành cùng con mỗi ngày.

Hiện tại, gia đình em vẫn tiếp tục duy trì công việc, và em vẫn đảm bảo được việc can thiệp cho con một cách hiệu quả.

Bất ngờ khi con tiến bộ nhanh chóng

Hỏi: Khi em bắt đầu tham gia chương trình Đồng hành chuyên sâu của Mẹ Việt, em cũng chính thức bước vào hành trình can thiệp chậm nói cho con. Vậy từ khi nào em thấy con bắt đầu có sự tiến bộ, và con đã tiến bộ dần như thế nào – em có thể chia sẻ để các ba mẹ cùng hiểu rõ hơn không? 

Mẹ Thương: Thật ra, chỉ sau khoảng một tháng đầu tiên, em đã thấy có chuyển biến. Nhưng thời điểm mới bắt đầu, tình hình khá nặng. Em nghĩ chắc cô cũng biết – em là người rất hay nhắn tin hỏi, đặt rất nhiều câu hỏi.

Ban đầu, em đặt mục tiêu cho con rất cao, nhưng rồi em phát hiện ra rằng: Nếu mình cứ trông chờ vào mục tiêu quá cao đó, thì khi kết quả không như mong muốn, mình sẽ rất dễ thất vọng. Từ đó, em bắt đầu điều chỉnh – chọn cách đi từ từ, từng bước một.

Những ngày đầu can thiệp thực sự rất rối ren. Con không biết phải làm gì, mà em – là mẹ – thì trước giờ suốt ngày chỉ đi làm, ít dành thời gian chất lượng với con. Ngôn ngữ của em lúc đó cũng nghèo nàn, em chẳng biết nói gì với con ngoài vài câu đơn giản kiểu: “Con ăn cơm chưa?”, “Con có mệt không?”, “Con thích mặc gì?”,...

Lúc đó, em không hề nghĩ rằng việc dạy con là bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt như vậy. Nhưng khi tham gia Mẹ Việt, được các cô chỉ dẫn từng chút một, em mới hiểu ra: khi ăn phải giao tiếp với con như thế nào, khi tắm có thể tạo ra chủ đề gì để nói chuyện, hay cả khi đi làm về – vừa nấu ăn vừa tương tác với con ra sao.

Em nói thật, một ngày em đi làm, tối về thời gian ở bên con chỉ có khoảng 2 tiếng. Rất ít. Em từng nghi ngờ liệu với chỉ 2 tiếng mỗi tối, có thể đem lại kết quả gì không. Em còn hỏi các cô trong Mẹ Việt: “Liệu với từng này thời gian có đủ để con tiến bộ không?”

Thật ra, đây là một chương trình được chia sẻ qua mạng, và thử hỏi – mấy ai dám đặt niềm tin vào những gì chỉ thấy trên mạng mà bỏ tiền ra đầu tư? Nói thẳng ra, số tiền đó không phải quá lớn, cũng không nhiều, nhưng vấn đề là: niềm tin.

Việc bỏ tiền ra để tin tưởng vào những cô giáo mà mình chưa từng gặp, chỉ thấy trên mạng – là điều mà rất nhiều người không dám làm. Ai cũng băn khoăn: Liệu có hiệu quả thật không?

Nhưng em đã đánh cược một lần – và kết quả mà em nhận được là chỉ sau tuần đầu tiên, em đã thấy có sự thay đổi rõ rệt.

Ban đầu, em còn rất vụng về và bỡ ngỡ. Những video em gửi lên còn khá sơ sài, nhưng được cô giáo góp ý, chỉnh sửa từng chút một. Em cứ theo khung sườn đó mà làm theo, rồi lại quay lại, gửi tiếp – và lại tiếp tục được hướng dẫn. Cứ như thế, mỗi ngày một chút, em làm theo – và em thấy có kết quả. Sau đó, em chuyển qua chủ đề khác, tiếp tục theo hướng dẫn của các cô.

Hiện tại, em chỉ tập trung vào hai vấn đề lớn nhất: ngôn ngữ và khả năng tập trung. Em không còn đặt quá nhiều mục tiêu như lúc đầu nữa. Trong đó, điều đầu tiên em quan tâm nhất là ngôn ngữ.

Với ngôn ngữ, em được các cô hướng dẫn cách nghe loa đúng cách – và từ đó con bắt đầu có phản ứng như: nói theo, hát theo. Dù chỉ là vài câu ngắn, không phải cả bài hát, nhưng rõ ràng con đã bắt đầu có ngôn ngữ.

Về phần đọc sách, em cũng được các cô hướng dẫn rất kỹ. Trong khoá học chuyên sâu 2, có nhiều video mẫu – em đã xem, sau đó mua thêm tài liệu của Mẹ Việt, nghiên cứu trước rồi mới thực hành. Em quay video gửi lại cho các cô xem, và các cô rất tận tình góp ý, chỉ dẫn.

Nhờ đó, em phát hiện ra một điều vô cùng quan trọng: Thiện Nhân rất mê sách. Em liền dựa vào khung sườn đó để phát triển thêm cho con. Sau một thời gian, em còn phát hiện thêm rằng: Thiện Nhân có trí nhớ rất siêu phàm. Nhờ vậy, em tiếp tục bám theo lộ trình về sách, mở rộng nội dung theo sở thích và thế mạnh của con.

Từ việc kết nối với sách, Thiện Nhân bắt đầu nói được nhiều hơn, vận dụng ngôn ngữ tốt hơn và tư duy sâu sắc hơn thông qua những câu chuyện trong sách của Mẹ Việt. Con không chỉ hiểu nội dung truyện, mà còn có thể áp dụng rất tự nhiên vào cuộc sống hàng ngày.

Ví dụ, Thiện Nhân giao tiếp với mẹ bằng những câu đơn giản, nhẹ nhàng. Khi đi ra đường thấy cây nấm, con liền nói: “Mẹ ơi, nấm tỉnh táo kìa”! Đó là cách con nhớ lại câu chuyện Nấm tỉnh táo trong truyện Chú Ếch, và sử dụng lại trong tình huống thực tế một cách rất linh hoạt.

Hay như khi đọc quyển An toàn nơi công cộng, Thiện Nhân bắt đầu biết tự bảo vệ bản thân. Nói thật với cô, nhiều trẻ tăng động giảm chú ý khi ra đường không hề biết tránh xe. Nhưng riêng Thiện Nhân, sau khi đọc sách, con tự động thấy xe là kéo tay mẹ lại, nói: “Mẹ ơi, nép sau lưng! Xe kìa, xe kìa!”. Điều tuyệt vời là không phải mẹ lôi tay con, mà chính con tự ý thức và hành động. Điều đó làm em rất bất ngờ và xúc động.

Con có rất nhiều điều tiến bộ, đặc biệt là về ngôn ngữ – điều mà trước đây em nghĩ là không thể. Từ một đứa trẻ gần như không có ngôn ngữ, hiện tại Thiện Nhân có thể nói được rất nhiều câu, tư duy logic, bắt lỗi mẹ, sửa lỗi cho mẹ, thậm chí thể hiện rõ ràng cảm xúc như buồn, giận, hờn. Con biết xin lỗi khi làm sai, biết xin phép khi muốn lấy thứ gì, và biết nói “cảm ơn” khi nhận được điều gì đó.

Trước đây, lúc mới tham gia Mẹ Việt, Thiện Nhân chỉ nói được từ đơn, từ đôi, chưa tới 50 từ. Giờ đây, những từ đơn, từ đôi với con là chuyện quá đơn giản. Con có thể nói câu dài 5–6 chữ, thậm chí 7–8 chữ, hát và đọc thơ được nhiều bài.

Không chỉ vậy, con còn kiểm soát hành vi tốt hơn. Trước đây, con chạy rất nhanh, không kiểm soát được. Giờ thì con biết thắng lại, không còn đâm đầu chạy vô thức như trước.

Tất cả những thay đổi đó đến từ một hành trình rất gian nan. Có những lúc em rất nản, đặc biệt là những khi dạy hoài mà con không hiểu. Nhưng nhờ vào những góp ý và chỉ dẫn của các cô, em phát hiện ra rằng cách dạy của mình trước kia là sai. Khi em điều chỉnh lại phương pháp và quyết tâm không bỏ cuộc, em đã thấy một “tia sáng” – và tia sáng đó chính là sách.

Em nói thật, với những bé chậm nói, sách là chìa khóa. Đọc sách, nghe sách, nghe truyện, nghe loa – em tin rằng đó là giải pháp tốt nhất. Với Thiện Nhân, đó chính là điều đã thay đổi con.

Hiện tại, em thấy rằng Thiện Nhân đã có cả một kho sách ở nhà. Mẹ đã mua rất nhiều sách cho con – đến mức mà tiền sách của Thiện Nhân còn nhiều hơn cả tiền học mà mẹ đăng ký cho con.

Em vừa mua sách ở Mẹ Việt, vừa tìm tòi thêm ở ngoài. Em đến thư viện, lên các trang báo, trang mạng, diễn đàn để tìm kiếm và chọn lọc những cuốn sách hay, phù hợp với con. Bên cạnh đó, em còn mua thêm rất nhiều đồ chơi mang tính giáo dục như bộ Lego, các trò chơi của Mẹ Việt, đồ dùng để thực hành tư duy...

Vì Thiện Nhân là một bé có xu hướng tăng động, nên em đặc biệt chú ý đến việc chọn trò chơi phù hợp. Em hướng tới những trò chơi giúp con tập trung và ngồi yên nhiều hơn, thay vì chỉ tập trung vào vận động thô. Tuy nhiên, em không bỏ qua vận động thô hoàn toàn, mà chia tỉ lệ hợp lý: khoảng 30% thời gian là vận động thô để con được xả năng lượng, ngủ ngon hơn; còn lại 70% thời gian là cho các hoạt động vận động tinh, tư duy, kết hợp tay – mắt.

Ví dụ như: chơi Lego, xếp hình, bóc trứng, xỏ hạt, gắp đậu, chơi hạt núm... Những trò chơi này giúp con rèn luyện khả năng tập trung, tư duy và phối hợp cơ thể khi ngồi tại chỗ. Đây là hướng mà em chọn, bởi vì em hiểu rằng: đối với trẻ tăng động hay rối loạn phổ tự kỷ, nếu muốn tăng sự chú ý thì cần có chiến lược phù hợp.

Chia sẻ: Quả thực, khi ba mẹ có kiến thức về can thiệp, sẽ rất chủ động trong việc xây dựng kế hoạch can thiệp cho con một cách bài bản. Mẹ hiểu được tầm quan trọng của cả vận động thô lẫn vận động tinh, biết cách kết hợp sao cho cân bằng.

Vì thực tế, có nhiều ba mẹ khi tìm kiếm thông tin trên mạng mà thiếu nền tảng kiến thức đúng đắn, dễ rơi vào hai cực đoan: một là cho con vận động thô quá nhiều. Dẫn đến việc con không có đủ hoạt động vận động tinh để phát triển tư duy. Hai là ép con phải ngồi im một chỗ học tập, trong khi con chưa được xả năng lượng đủ.

Nếu ba mẹ không hiểu rõ bản chất của những khó khăn mà trẻ rối loạn phổ tự kỷ hoặc tăng động giảm chú ý gặp phải, mà cứ cố ép con vào khuôn khổ, kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại. Con có thể ngồi vào bàn, nhưng không thực sự tập trung tâm trí. Vì vậy cũng không tiếp thu được nội dung học một cách hiệu quả.

Qua câu chuyện của mẹ Thương, chúng ta có thể thấy một sự điều chỉnh rất tuyệt vời. Khi mẹ học và có kiến thức, mẹ đã chủ động xây dựng được một chương trình can thiệp tại nhà, rất phù hợp với bạn Thiện Nhân. Mẹ quan sát con một cách tỉ mỉ, chi tiết, và từ đó nhận ra được những tiến bộ rõ rệt của con qua từng ngày.

Thật sự khi nghe mẹ Thương chia sẻ về hành trình ấy, các cô rất xúc động và ngưỡng mộ. Bởi vì để đạt được kết quả như hiện tại, không thể chỉ trong một tháng, mà chắc chắn là cả một quá trình dài, liên tục và kiên trì.

Khi các cô hỏi mẹ về sự tiến bộ trong vòng một tháng, nhưng qua chia sẻ, có thể thấy đến thời điểm này, Thiện Nhân đã có thể lập luận, cãi lại mẹ một cách logic, biết nhắc nhở mọi người nói “cảm ơn”, “xin lỗi” đúng lúc, đúng ngữ cảnh. Điều đó cho thấy rằng quá trình can thiệp không chỉ là một giai đoạn ngắn, mà là một hành trình dài nhiều tháng, với sự đồng hành kiên định từ mẹ.

Và rõ ràng, khi mẹ can thiệp cho con tại nhà và bắt đầu thấy những tín hiệu tích cực, mẹ đã truyền cảm hứng cho rất nhiều phụ huynh khác. Câu chuyện của mẹ là một nguồn năng lượng lớn, giúp các ba mẹ tin rằng: nếu thật sự tập trung, kiên trì và thực hành đúng cách, thì hoàn toàn có thể giúp con phát triển vượt bậc – như hành trình của mẹ Thương và bé Thiện Nhân. Cảm ơn mẹ đã lan tỏa nguồn năng lượng tích cực này!

Khóa Chuyên sâu can thiệp chậm nói của Mẹ Việt tự hào giúp hàng ngàn ba mẹ can thiệp thành công cho trẻ chậm nói. Đặc biệt là trẻ rối loạn phổ tự kỷ, tăng động giảm chú ý, chậm phát triển. Với đặc thù: Phương pháp can thiệp chậm nói khoa học + Lộ trình chi tiết từng giai đoạn học tập của trẻ + Kinh nghiệm đào tạo “cầm tay chỉ việc”. Mẹ Việt đã giúp nhiều trẻ nhanh chóng hồi phục và phát triển mạnh mẽ ngôn ngữ – nhận thức – hành vi.

Thông tin chi tiết Khóa Chuyên sâu đồng hành can thiệp chậm nói cho con tại nhà. 

Mẹ hạnh phúc lắm cô ơi!

Hỏi: Vậy khi thấy con tiến bộ từng bước như thế, cảm xúc của mẹ lúc ấy như thế nào?

Mẹ Thương:  “Hạnh phúc lắm cô ơi! Thứ nhất là mình đã giúp con bước sang một hành trình mới mẻ. Trước đây con không có ngôn ngữ, rất bế tắc – còn bây giờ, khi con bắt đầu nói được, dù chỉ là những điều nhỏ, mình vui lây từng chút một. Chính những niềm vui ấy lại tiếp thêm động lực cho em để cố gắng hơn nữa. Em luôn mong con có một tiền đề tốt để phát triển lâu dài.

Khi thấy con thay đổi như vậy, em càng thêm tin tưởng vào Mẹ Việt. Em thật sự biết ơn Mẹ Việt rất nhiều – bởi vì nhờ có chương trình, nhờ có các cô, mà con em thoát khỏi tình trạng của một bé bị coi là 'đặc biệt'. Thậm chí nếu nói thẳng ra, là trước kia con bị kỳ thị cũng không sai.

Lúc con còn nhỏ, em không dám đưa con ra đường, vì con cứ lăng xăng, chạy đến người này người kia, làm phiền người khác khi họ đang uống nước, đang nghỉ ngơi. Nhiều lúc em xấu hổ lắm, vì thấy rõ ánh mắt kỳ thị của họ. Người ta nói thẳng ra là kỳ thị luôn...

Nhưng bây giờ, mọi thứ đã khác. Hiện tại, con có thể ra ngoài với mẹ, ngồi ăn, ngồi uống nước một cách bình thường – không còn gì khiến em phải lo lắng, xấu hổ nữa. Em thật lòng biết ơn Mẹ Việt rất nhiều!”

Đúng không ạ? Và bây giờ thì em đã có thể tự tin đưa con ra ngoài, tạo cho con nhiều cơ hội hơn để khám phá thế giới xung quanh. Con được trải nghiệm, được học hỏi, và chính nhờ điều đó, Thiện Nhân càng ngày càng tự tin hơn, ham học hỏi hơn. Điều này thật sự rất tốt cho quá trình học tập và phát triển của con.

Khoá Chuyên sâu can thiệp cho trẻ chậm nói có những nội dung gì? Ba mẹ đọc kỹ tại: https://www.daycontainha.com/chuyensauchamnoi

Từ không ủng hộ cả gia đình dần tin tưởng mẹ 

Hỏi: Tuyệt vời quá! Khi con được đi ra ngoài nhiều hơn, con bắt đầu áp dụng những kiến thức đã học từ sách – đặc biệt là những kỹ năng ứng xử, giao tiếp – vào trong thực tế cuộc sống một cách tự nhiên. Điều đó giúp con dễ dàng hòa nhập hơn với mọi người, và em cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi chứng kiến sự trưởng thành đó. Đó là cảm xúc của em. Còn cảm xúc của các thành viên trong gia đình thì sao? Ông bà, bố và những người thân khác đã đón nhận sự thay đổi của con như thế nào? Và đến thời điểm này, mọi người đã công nhận rằng quyết định của em là đúng đắn chưa?

Mẹ Thương: Thứ nhất, trước đây khi em bắt đầu can thiệp cho con, thật sự bên gia đình chồng không ai ủng hộ cả. Họ không đồng tình, cũng không hỗ trợ, chỉ có mình em tự làm, tự cố gắng. Nhưng khi họ tận mắt chứng kiến con tiến bộ từng ngày, thì dần dần, họ cũng không còn phản đối, không còn thể hiện sự khó chịu hay bực bội như trước nữa.

Họ bắt đầu giảm bớt định kiến, không can thiệp hay gây áp lực, nhưng cũng chưa thật sự chủ động giúp đỡ. Họ chọn cách "làm lơ", tức là không phản đối, nhưng cũng không tham gia tích cực. Tuy nhiên, khi thấy cháu có sự thay đổi rõ rệt, họ cũng vui vẻ, phần nào ủng hộ trong lòng, dù không nói ra thành lời. Nói chung, mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với trước đây.  Thật ra, chỉ cần như thế thôi, em đã cảm thấy nhẹ lòng rồi.

Con thay đổi khi mẹ thay đổi

Hỏi: Vậy là hiện tại, em có thể tự tin đưa ra quyết định cho hành trình của con.

 Mặc dù không nhận được sự đồng hành hoàn toàn từ mọi người, nhưng chỉ cần ông bà và bố hỗ trợ chăm sóc con trong sinh hoạt hàng ngày, còn việc dạy con, can thiệp cho con – em có thể đảm nhận được rồi.

Thậm chí, khi em đã có kiến thức rồi, em còn có thể chia sẻ lại cho người thân trong gia đình, giúp họ có thêm kỹ năng, để từ đó mọi người cũng có thể đồng hành tốt hơn cùng con. Khi cả gia đình cùng đồng lòng, chắc chắn Thiện Nhân sẽ có nhiều sự tiến bộ hơn nữa trong tương lai.

Và khi nhìn lại cả hành trình đã qua, em thấy bản thân mình đã thay đổi như thế nào so với trước đây?

Mẹ Thương: Hiện tại, em cảm thấy bản thân mình đã thay đổi rất nhiều. Em bớt nóng tính hơn, biết xử lý tình huống linh hoạt hơn, và giao tiếp với con khéo léo hơn.

 Giờ đây, em không còn đặt mình vào vị trí là một người mẹ “cao quý”, còn con là một “đứa trẻ bé bỏng” nữa, mà em và con giống như hai người bạn thật sự – nói chuyện qua lại, chia sẻ với nhau đủ thứ.

Mỗi thời điểm trong ngày đều trở thành cơ hội để trò chuyện với con:

Từ lúc con đi ị, lúc con tắm, lúc chơi, lúc ra ngoài, lúc đi học – em đều nói chuyện với con.

 Hai mẹ con cứ nói chuyện trên trời dưới đất. Không quan trọng là con đáp lại được bao nhiêu, chỉ cần khi mẹ hỏi thì con có trả lời, có sự tương tác, là em đã thấy vui rồi. Em không ép con phải nói nhiều hay dùng từ ngữ phức tạp, chỉ cần con hiểu, đáp lời, giao tiếp được như hai người bạn là đủ hạnh phúc.

Giờ đây, con em – Thiện Nhân – đúng là như một người bạn thân của em vậy. Hai mẹ con vừa chơi vừa "đánh nhau", rồi lại dỗ dành nhau, cười với nhau, những khoảnh khắc đó thật sự rất vui và đầy ắp cảm xúc.

Điều đặc biệt nhất, là con đã hiểu lời em nói. Ngày xưa, em nói gì con cũng không hiểu. Còn bây giờ, em nói gì, con cũng hiểu, và thậm chí biết trả treo lại, biết phản biện, biết thể hiện cảm xúc.

Con không chỉ hiểu mẹ, mà còn biết thấu hiểu cảm xúc của người khác. Dù có lúc cãi nhau với mẹ, nhưng sau đó con lại tự đi dỗ mẹ, làm cho mẹ vui. Đó là điều mà trước đây em chưa từng nghĩ tới.

Mỗi ngày, em đều chứng kiến sự tiến bộ rõ rệt của con, và em cũng thấm nhuần dần những triết lý mà các cô giáo tại Mẹ Việt đã chia sẻ: rằng mình cần làm bạn cùng con, nương theo con để dạy, chứ không áp đặt.

Chính nhờ điều đó, em mới thực sự cảm nhận được hạnh phúc trong vai trò làm mẹ.

Hồi trước, con là một bé tăng động, giảm chú ý, với rất nhiều hành vi khó khăn. Nhưng từ khi em học, có kiến thức và xây dựng chương trình can thiệp tại nhà phù hợp, thì mọi vấn đề của con dần ổn định.

 Đến hiện tại, con đã có rất nhiều tiến bộ vượt bậc: Có cơ hội học tập như bao bạn khác, Thông minh, ghi nhớ nhanh, Biết ghi nhớ dãy số từ 1–10 chỉ sau vài ngày luyện tập, Và đặc biệt, con càng học thì càng tiếp thu nhanh hơn.

Điều đó chứng tỏ rằng em đang đi đúng hướng, và đã bắt đầu khám phá ra năng lực thật sự bên trong con. Đó là điều mà tất cả cha mẹ đều mong muốn có thể làm được cho con mình.

Hối tiếc của mẹ

Hỏi: Vậy nhìn lại chặng hành trình đồng hành cùng con, em có hối tiếc gì không? Mẹ Thương: Có. Nếu hỏi, hiện tại em có điều gì hối tiếc không? Nếu có một điều khiến em hối tiếc, thì đó chính là việc đã không can thiệp cho con sớm hơn. Nếu như em đủ quyết tâm và bắt đầu can thiệp từ khi con mới 2 tuổi, thì có lẽ bây giờ bé đã phát triển vượt trội hơn rất nhiều. Và có thể bộc lộ được những tiềm năng mạnh mẽ hơn.

Hỏi: Các cô cũng tin rằng nếu Thiện Nhân được can thiệp sớm thì sẽ tiến bộ tốt hơn hiện tại nữa. Em có chậm trễ một chút nhưng không phải là quá muộn. Mình vẫn còn một chặng đường dài phía trước và em có thể cùng con học hỏi, phát triển rất nhiều. 

Vậy nếu được gửi một lời nhắn nhủ đến những người mẹ đang bế tắc, loay hoay với tình trạng chậm nói của con, em sẽ nói gì? 

Mẹ Thương: Em muốn nói rằng:

Thứ nhất, hãy thật sự hiểu con mình – mỗi đứa trẻ đặc biệt đều có những điểm mạnh và điểm yếu khác nhau, chỉ khi thấu hiểu con, mình mới biết cách đồng hành đúng đắn.

Thứ hai, hãy kiên trì và nhẫn nại, đi từng bước một, chậm mà chắc, can thiệp cho con mọi lúc, mọi nơi.

Thứ ba, tin rằng con mình cũng sẽ tiến bộ, chỉ là cần thêm thời gian, cần thêm sự đồng hành bền bỉ từ ba mẹ.

Tất cả chúng ta đều có cùng một mục tiêu: đó là giúp con phát triển để trở thành một đứa trẻ có khả năng hòa nhập với cuộc sống. Dù không cần giống hệt các bạn cùng trang lứa, nhưng cũng phải đạt được ít nhất 80–90% để con có thể bước vào đời một cách vững vàng.

Em tự thấy mình may mắn hơn nhiều mẹ khác, vì em phát hiện sớm được điểm mạnh – điểm yếu của con. Em nhìn ra được năng lực tiềm ẩn của bé, để từ đó có hướng phát triển phù hợp. Nhưng em tin rằng, bất cứ mẹ nào cũng sẽ tìm được con đường đó nếu các mẹ bắt đầu bằng sự thấu hiểu và tình yêu thương.

Các mẹ hãy cứ gieo hạt mỗi ngày, như cô từng nói:

“Cứ gieo hạt, rồi sẽ đến ngày hạt nảy mầm. Rồi sẽ đến lúc mình gặt được quả ngọt.”

Mình hãy can thiệp cho con mọi lúc mọi nơi, vì không có một sự đầu tư nào là thừa thãi cả. Can thiệp càng nhiều thì cơ hội con tiến bộ càng cao. Rồi sẽ đến ngày con cất tiếng nói đầu tiên.

Cố lên các mẹ nhé.

 Nếu mình yêu con thật nhiều, hãy dùng tình yêu đó làm động lực để đồng hành cùng con mỗi ngày. Và đôi khi, chính tình yêu đó sẽ trở thành áp lực tích cực, tạo ra kết quả ngọt ngào.

Hỏi: Thời điểm hiện tại em có điều gì làm mình cảm thấy hối tiếc trong quá trình can thiệp chậm nói cho con không em? Nếu được gửi một lời nhắn cho những mẹ đang bế tắc, đang loay hoay về tình trạng con chậm nói  – em sẽ nói gì?

Mẹ Thương: Phải kiên trì, nhẫn nại, chậm mà chắc. Can thiệp mọi lúc mọi nơi. Mỗi em bé đặc biệt của chúng ta, sẽ có một ưu điểm  ngoài tất cả cả những nhược điểm. Em may mắn hơn chút là em tìm ra được thế mạnh của con sớm hơn các mẹ. Rồi các mẹ sẽ tìm được chìa khóa mở cánh cửa đó cho con. Cứ cố gắng gieo hạt, gieo thật nhiều, gieo mãi. Chả có gì là thừa thãi cả đâu, càng nhiều thì số lượng tiếp thu của con sẽ càng cao, rồi sẽ tới ngày gặt hái thôi. Cố lên nhé các mẹ, hãy sử dụng tình yêu của người mẹ để giúp chúng ta có động lực, áp lực sẽ tạo nên kim cương. Cố lên nhé các mẹ!

Thật sự mà nói, nếu không có những kiến thức, những bài học từ các cô – những người đã đứng ra dẫn đường, chỉ lối, thì em cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Lúc đầu, em mù mờ lắm, chẳng biết gì cả. Nhưng khi bước chân vào lớp học của mẹ Việt, được các cô hướng dẫn từng chút một, em mới dần dần hiểu ra. Nhờ có kiến thức, nhờ có sự chỉ dẫn cụ thể từ các buổi Zoom, em mới biết cách áp dụng vào thực tế với con mình.

Và em xin khuyên thật lòng với các mẹ đang loay hoay ngoài kia:

 Đừng tự làm một mình.

 Hãy tìm đến những người có chuyên môn, có phương pháp. Hãy can thiệp cùng với đội ngũ như mẹ Việt, học từ những bộ tài liệu, chương trình chuyên sâu. Rồi lấy chính những kiến thức đó để thực hành và gửi lại video check-in, để được chỉnh sửa, được đồng hành sát sao. Các cô không bao giờ bỏ rơi học viên, dù là những câu hỏi nhỏ nhất, “ngô nghê” nhất, các cô vẫn luôn giải đáp tận tình.

Chính em cũng từng là một người mẹ như thế – gì cũng không biết, gì cũng phải hỏi, nhưng nhờ vậy mà em có thể làm đúng. Nhờ kiến thức từ mẹ Việt, con em – bé Thiện Nhân – mới có được sự phát triển như ngày hôm nay. Còn nếu không tham gia, thì nói thật là em cũng chẳng biết đọc sách cùng con như thế nào, chẳng biết tại sao con ném sách, chẳng hiểu làm gì tiếp theo. Tất cả những gì em có được đều bắt đầu từ sự học.

Và để nói về những lúc em nản lòng, thì em nhớ như in giai đoạn những ngày đầu khi vừa đăng ký học. Không có ai mà dạy con lại mong có kết quả ngay trong một, hai, ba ngày đâu – không có đâu! Em cũng vậy. Ngày 3, ngày 4, ngày 5, ngày 6 – em nản đến mức muốn đè con ra, đánh nó cho hả giận. Em tự hỏi:

“Sao con mình nó ngu thế? Sao không giống người ta?”

Tất nhiên, em chỉ dám nghĩ vậy trong đầu thôi, chứ em không bao giờ nói ra miệng vì sợ tổn thương con. Nhưng thật sự, lúc đó áp lực dồn lên đầu: áp lực từ kinh tế, từ gia đình, từ chồng, từ chính con… Em dạy bao nhiêu ngày mà không thấy kết quả gì – em hoang mang lắm.

Nhưng có một điều khiến em không bỏ cuộc, đó là:

Em kiên trì. Em kiên nhẫn. Em tiếp tục nạp – nạp – nạp – nạp – nạp.

Và đến một thời điểm, con bắt đầu có tiến bộ thật sự. Từ những điều nhỏ nhất, con thay đổi dần dần.

Can thiệp không bao giờ là phép màu sau một đêm, không thể “học xong là thấy kết quả ngay lập tức”. Nhưng nếu mình đi đúng hướng, nếu mình không bỏ cuộc, thì kết quả sẽ đến vào lúc bạn không ngờ tới nhất.

Thật sự mà nói, Thiện Nhân đã từng rất cực khổ. Em phải nói thẳng ra là:

Thiện Nhân là một em bé tăng động, giảm chú ý – việc dạy con là một hành trình vô cùng gian nan. Bé không chịu ngồi yên, không chịu nhìn mẹ, thì dạy sao được? Nhưng may mắn thay, nhờ những kiến thức mà em học được từ chương trình, em bắt đầu thay đổi cách tiếp cận.

Từ việc ngồi ngang tầm mắt với con, dùng kỹ thuật nói song song, đến việc giải thích mọi thứ theo cách phù hợp với con, tất cả đều bắt đầu phát huy hiệu quả. Con nằm, mẹ cũng nằm. Con bò, mẹ cũng bò cùng – miễn sao mắt mẹ và mắt con chạm nhau, thì mình mới có thể truyền đạt được.

Trước khi biết đến kiến thức này, em thường đứng từ trên cao nói xuống, hoặc giữ đồ chơi ngang lưng mình rồi yêu cầu con làm theo. Tất nhiên là bé không hiểu, bé không nghe được những tín hiệu mà mẹ muốn truyền tải. Nhưng từ khi biết cách, biết kỹ thuật, dù con có bò, có lết, thì em cũng bò theo, nằm theo, nói chuyện với con một cách gần gũi nhất.

Và rồi, khi mọi thứ cứ tự nhiên – đều đặn – kiên trì như vậy, một ngày đẹp trời, con bật ra lời nói đầu tiên. Em vỡ oà trong nước mắt. Đó là khoảnh khắc không bao giờ quên được trong đời. Kể từ lúc ấy, bé như được khơi thông dòng chảy ngôn ngữ, bộc phát sự thông minh rõ rệt và tiến bộ mạnh mẽ hơn từng ngày. Việc dạy con trở nên dễ dàng và nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Trước đây, đầu óc lúc nào cũng căng thẳng, áp lực nặng nề. Bây giờ thì thoải mái hơn, vui vẻ dạy con bằng tiếng cười, không còn quạu, không còn nóng giận đến mức phải bỏ ra ngoài để xả giận nữa.

Có kiến thức là dạy dễ hơn rất nhiều.

Và em đặc biệt cảm ơn Mẹ Việt. Các cô cho tụi em một cái “sườn bài” rất rõ ràng. Em có thói quen rất hay là: viết những ý chính, những từ khoá quan trọng và dán lên tường. Nhà em bây giờ toàn giấy là giấy. Mỗi khi quên gì, em chỉ cần liếc nhìn là nhớ lại ngay. Những kiến thức em học được, em bao quanh cuộc sống của mình bằng chúng, để bất cứ lúc nào cũng có thể ứng dụng được. Nhờ vậy mà em dạy con dễ dàng hơn, bớt áp lực hơn.

Không còn như trước nữa. Và em rất biết ơn Mẹ Việt – nơi đã trao cho em không chỉ kiến thức, mà cả niềm tin và phương pháp đúng đắn.

Em cũng hiểu rằng, chính nhờ việc em học tập nghiêm túc, thực hành đều đặn, và không bỏ cuộc, mà bạn Thiện Nhân mới có thể thay đổi ngoạn mục như hôm nay. Nhờ kiên trì gửi video, nhờ các cô tận tình sửa bài từng chút một, từng tháng từng tháng em thấy mình hiểu hơn, dạy dễ hơn, và con cũng học tốt hơn.

Giờ đây, em biết cách tạo hứng thú cho con trong buổi học, biết cách làm cho con mong chờ mỗi buổi học cùng mẹ. Và em nghĩ, đó chính là bí quyết thành công lớn nhất.

Lời kết

Mẹ Thương chia sẻ rất đúng, bởi vì trong hành trình đồng hành cùng con, người quan trọng nhất không phải là đứa trẻ, mà là ba mẹ – những người trực tiếp can thiệp, dạy dỗ, yêu thương và dẫn dắt con mỗi ngày.

Chỉ khi ba mẹ học đúng, hiểu đúng, làm đúng – thì mới mong con phát triển đúng hướng.

Bạn Thiện Nhân, từ một em bé nhỏ có rất nhiều rối loạn, đến hôm nay đã biết nói, biết nghe, biết kết nối ánh mắt cùng mẹ. Con giao tiếp mắt rất tốt với mẹ, và có thể nói được đa dạng, phong phú các chủ đề trong cuộc sống hằng ngày.

Không chỉ vậy, con còn biết hỏi – biết đáp, biết giao tiếp với mẹ một cách rất tự nhiên, và thậm chí là… biết cãi lại lời mẹ, biết “vặn vẹo” mẹ khi không đồng tình nữa!

Tất cả những điều đó không phải là ngẫu nhiên, mà là kết quả của một hành trình đồng hành đầy tỉnh thức – nơi mà mẹ không chỉ còn là người dạy, mà đã trở thành một người bạn thật sự, cùng con lớn lên mỗi ngày.

Nếu các ba mẹ đang lắng nghe podcast này, và nhận ra hình ảnh của mình trong câu chuyện trước đây của mẹ Thương, thì hãy nhớ rằng: Ba mẹ không hề đơn độc.

 Luôn luôn có một cộng đồng yêu thương, cùng nắm tay và nâng bước ba mẹ mỗi ngày, giống như cách mà mẹ Thương đã được đồng hành. Và đó chính là Mẹ Việt – người bạn đồng hành thân thiết và đáng tin cậy với các ba mẹ trong hành trình can thiệp cho con tại nhà.

Cảm ơn các ba mẹ đã lắng nghe podcast ngày hôm nay, và rất cảm ơn mẹ Thương vì đã dành thời gian quý báu để tham gia chương trình “Gặp gỡ & Chia sẻ”. Chúc mẹ và gia đình sẽ luôn luôn có nhiều sức khỏe, nhiều niềm vui, và thật nhiều tiếng cười.

Hy vọng rằng, mỗi ngày bạn Thiện Nhân sẽ có thêm nhiều tiến bộ mới, để không chỉ mẹ Thương mà cả gia đình đều cảm thấy tự hào và hạnh phúc.

Và trong thời gian tới, các cô sẽ lại tiếp tục được lắng nghe mẹ chia sẻ những bước tiến mới của con trên hành trình phát triển.

Cảm ơn các ba mẹ đã lắng nghe podcast. Hẹn gặp lại ba mẹ trong các tập podcast tiếp theo – nơi những câu chuyện bình dị nhất lại mang trong mình sức mạnh chữa lành lớn nhất, dành cho tất cả những ba mẹ đang đồng hành cùng các con có nhu cầu đặc biệt.

Xin chào và hẹn gặp lại!

Về tác giả
Team Mẹ Việt

Mẹ Việt là một dự án của gia đình, hướng đến gia đình và vì mọi gia đình mà phát triển.

Cùng chúng tôi xây dựng lên một cộng đồng cha mẹ đồng hành cùng con và gia đình thông qua tình yêu thương, kiến thức và hành động hàng ngày!!!

Youtube Tiktok Group Fb

Các bài viết liên quan
Ở tuổi 45, mẹ đã giúp con chậm nói cải thiện mạnh mẽ sau 2 tháng như thế nào?
Ở tuổi 45, mẹ đã giúp con chậm nói cải thiện mạnh mẽ sau 2 tháng như thế nào?
Hành trình một người mẹ ở độ tuổi 45 vượt qua rất nhiều khó khăn, đồng hành giúp con chậm nói cải thiện mạnh mẽ chỉ sau 2 tháng
Team Mẹ Việt
11/07/2025
Con chậm nói bật âm, cải thiện nhận thức, cảm xúc nhờ phương pháp đọc sách
Con chậm nói bật âm, cải thiện nhận thức, cảm xúc nhờ phương pháp đọc sách
Trẻ chậm nói bật âm, nâng cao nhận thức, cảm xúc nhờ mẹ đọc sách hàng ngày cho con
Team Mẹ Việt
10/07/2025
Tâm sự của người mẹ sau hơn 20 năm đồng hành cùng con rối loạn phổ tự kỷ
Tâm sự của người mẹ sau hơn 20 năm đồng hành cùng con rối loạn phổ tự kỷ
Là một lời tâm sự thật lòng của một người mẹ về chặng đường đồng hành cùng con hơn 20 năm. Từ lúc phát hiện và cho con học can thiệp, học hoà nhập.
Team Mẹ Việt
04/07/2025
Mẹ can thiệp con chậm nói tại nhà từ nói từ đơn đến nói từ đôi, trả lời câu hỏi sau 4 tháng
Mẹ can thiệp con chậm nói tại nhà từ nói từ đơn đến nói từ đôi, trả lời câu hỏi sau 4 tháng
Con chậm nói kèm theo nhiều dấu hiệu rối loạn phổ tự kỷ ba mẹ nên làm gì. Ngay lập tức cho con đi can thiệp? Nhưng 3 tháng, 6 tháng, thậm chí 1 năm trôi qua con không tiến bộ. Ba mẹ phải làm sao? Ba mẹ có thể tự dạy con học nói tại nhà được không?
Team Mẹ Việt
29/05/2025
Can thiệp trẻ rối loạn phổ tự kỷ - Kết quả ngọt ngào sau 1,5 tháng mẹ đồng hành cùng con
Can thiệp trẻ rối loạn phổ tự kỷ - Kết quả ngọt ngào sau 1,5 tháng mẹ đồng hành cùng con
Mẹ đã dành rất nhiều sự nỗ lực, thời gian, công sức để đồng hành cùng con. Thay vì chỉ tập trung vào ngôn ngữ, quan điểm của mẹ là tìm giải pháp toàn diện. Và với sự lựa chọn thông minh đó, chỉ sau 1,5 tháng can thiệp toàn diện, con đã có những thay đổi tích cực.
Team Mẹ Việt
08/05/2025
Từ hoang mang đến động lực mạnh mẽ – Mẹ giúp con chậm nói cải thiện mạnh mẽ tại nhà
Từ hoang mang đến động lực mạnh mẽ – Mẹ giúp con chậm nói cải thiện mạnh mẽ tại nhà
một người mẹ đã không ngừng nỗ lực trên hành trình đồng hành cùng con – bắt đầu từ chính sự thay đổi của bản thân mình. Hy vọng câu chuyện của mẹ sẽ là nguồn cảm hứng mạnh mẽ cho những ba mẹ đang trên hành trình cùng con có nhu cầu đặc biệt
Team Mẹ Việt
04/05/2025
Can thiệp trẻ tự kỷ tại nhà, từ nói từ đơn đến chủ động giao tiếp
Can thiệp trẻ tự kỷ tại nhà, từ nói từ đơn đến chủ động giao tiếp
Hôm nay Mẹ Việt sẽ mang tới cho ba mẹ một nguồn động lực to lớn. Từ câu chuyện của mẹ Thái Mùi. Một câu chuyện tưởng chừng chỉ có trong tưởng tượng, chứ đời thật sao lại có những trường hợp éo le đến thế!!!
Team Mẹ Việt
22/02/2025
Theo dõi sự phát triển của trẻ theo định kỳ
Theo dõi sự phát triển của trẻ theo định kỳ
Theo dõi phát triển là việc quan sát và ghi chép sự tiến bộ của trẻ trong các khía cạnh như ngôn ngữ, nhận thức, vận động tinh và vận động thô để đánh giá sự phát triển của trẻ theo một chuẩn mực tiêu chuẩn.
Team Mẹ Việt
23/01/2025
Sàng lọc rối loạn phổ tự kỷ ở trẻ
Sàng lọc rối loạn phổ tự kỷ ở trẻ
Sàng lọc là việc nhận diện phát hiện sớm các vấn đề tiềm ẩn trong quá trình phát triển ở trẻ. Mục tiêu của sàng lọc là nhận biết những dấu hiệu bất thường hoặc khả năng phát triển chậm,
Team Mẹ Việt
23/01/2025
Kiểm tra đánh giá mức độ chậm nói của con
Kiểm tra đánh giá mức độ chậm nói của con
Ba mẹ ấn lựa chọn khung tuổi của con để bắt đầu làm bài đánh giá. Nhưng trước khi bắt đầu, hãy dành ra 3 phút để đọc và hiểu rõ hơn về ý nghĩa của bài kiểm tra này ở dưới nhé!
Team Mẹ Việt
23/01/2025
Liên hệ với Mẹ Việt qua Facebook MessageLiên hệ với Mẹ Việt qua Zalo